 
 Nếu Cà Mau có ba khía, Châu Đốc có mắm, thì Sa Đéc lại khiến người ta nhớ mãi bởi một tô hủ tiếu thơm lừng khói bếp. Món ăn ấy không chỉ đơn giản là bữa sáng của người dân miền Tây, mà còn là một phần ký ức, một nét văn hóa ẩm thực làm nên tên tuổi vùng đất hoa kiểng. Về Sa Đéc, ngồi bên quán nhỏ ven chợ, gọi một tô hủ tiếu nóng, nghe tiếng nước lèo sôi lục bục, mùi hành phi thơm nức là đủ thấy quê hương trở về trong từng hơi thở.
Hương vị từ ký ức – Tô hủ tiếu của người Sa Đéc xưa

Ngày còn nhỏ, tôi theo má ra chợ Sa Đéc từ tờ mờ sáng. Giữa tiếng rao, tiếng xuồng ghe va nhau lách cách, mùi nước lèo hủ tiếu bốc lên từ mấy quán nhỏ ven sông làm bụng tôi réo gọi. Hồi đó, một tô hủ tiếu chỉ vài đồng, nhưng vị ngọt thanh từ xương hầm, sợi hủ tiếu trắng mịn, thịt heo thái mỏng tất cả tạo nên cái ngon khó tả.
Người Sa Đéc có cách nấu hủ tiếu riêng, không cầu kỳ như Sài Gòn, cũng chẳng đậm như Cần Thơ. Nước lèo Sa Đéc trong veo nhưng đậm đà, ngọt từ xương chứ không hề gắt vị bột ngọt. Sợi hủ tiếu được làm từ gạo Sa Đéc dẻo thơm, nhìn to hơn so với những sợi hủ tiếu hay ăn, vừa dai vừa mềm đó cũng là bí quyết mà không nơi nào có thể bắt chước được.
Nghề làm hủ tiếu - cái hồn của Sa Đéc

Sa Đéc không chỉ nổi tiếng nhờ quán hủ tiếu ngon, mà còn vì làng nghề làm hủ tiếu truyền thống bên dòng sông Tiền đã tồn tại cả trăm năm. Sáng sớm, khói bốc lên từ những lò tráng bánh, tiếng cười nói rộn ràng của người làm nghề. Tất cả tạo nên bức tranh sinh động của một làng quê vẫn còn giữ hồn xưa.
Tấm bánh hủ tiếu được tráng mỏng, phơi khô trên giàn tre, rồi cắt sợi. Ánh nắng sớm phản chiếu lên những dải bánh trắng tinh, như những dải lụa mềm vắt ngang ruộng lúa. Ôi... những hình ảnh ấy đã trở thành biểu tượng của Sa Đéc trong chừng ấy năm, mộc mạc mà nên thơ đến hữu tình.
Từ quán cóc đến thương hiệu miền Tây

Ngày nay, hủ tiếu Sa Đéc đã đi xa hơn là món ăn quê nhà. Từ những gánh nhỏ bên đường, món ăn ấy đã có mặt trong nhà hàng, tour du lịch, lễ hội ẩm thực, trở thành niềm tự hào của người dân Đồng Tháp. Dù bát hủ tiếu có được bày biện đẹp đến đâu, người Sa Đéc vẫn nói: “Cái ngon nằm ở cái tình.”
Bởi hủ tiếu Sa Đéc không chỉ ngon ở nguyên liệu, mà ở bàn tay của người nấu những người gìn giữ hương vị xưa qua từng nồi nước lèo, từng lát thịt, từng muỗng hành phi.
Ký ức trong tô hủ tiếu quê nhà

Giờ đây, giữa phố thị đông đúc, thỉnh thoảng tôi lại nhớ cái buổi sáng năm nào ngồi cùng má bên quán nhỏ, vừa ăn hủ tiếu vừa nghe ghe chở hoa chạy ngang. Hương vị ấy, dù đi xa bao nhiêu năm, vẫn đọng lại nơi đầu lưỡi và trong tim.
Về Sa Đéc ăn hủ tiếu, không chỉ là thưởng thức một món ngon, mà là hành trình trở về với ký ức, với hồn quê miệt sông nước, nơi mà từng sợi hủ tiếu, từng giọt nước lèo đều chứa chan tình người miền Tây.






















 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 










 
                                    







 
 

























































