Trong khoảnh khắc sương sớm đầu xuân còn lơ lửng trên không, mọi âm thanh dường như nhỏ lại, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim của chính ta vang lên rất khẽ. Giữa cái lạnh mờ nhẹ ấy, con người bất giác dừng lại, soi mình trong không gian tĩnh lặng để nhận ra những điều đã bỏ quên suốt một năm dài. Có lẽ chính lúc này khi đất trời còn chưa kịp tỉnh hẳn ta mới gặp lại được con người thật của mình, giản dị, mong manh nhưng cũng đầy hy vọng cho một hành trình mới.
1. Gió xuân khẽ nâng những cảm xúc đã ngủ quên
.png)
Đầu xuân mang một thứ gió rất khác không vội vàng, không chạm mạnh, chỉ khe khẽ lùa qua từng kẽ tay rồi để lại một khoảng tĩnh lặng trong lòng. Giữa không gian se lạnh ấy, ta bỗng nghe rõ nhịp thở của chính mình, cảm thấy những cảm xúc lâu ngày bị giấu kín đang từ từ trở mình thức dậy. Có những khoảnh khắc ta đứng yên, không vì lạnh, mà vì muốn giữ lại giây phút ấy thật lâu, như thể mùa xuân đang đặt tay lên vai và bảo ta hãy nhẹ lòng hơn.
2. Thành phố đầu xuân mang một sự tĩnh mịch rất khó gọi tên
.png)
Những con đường quen thuộc bỗng trở nên trầm hơn trong thời khắc giao mùa. Dường như thành phố đã bước sang một nhịp thở mới chậm rãi hơn, hiền hòa hơn, như vừa đi qua một cơn mưa dài và đang hong lại niềm tin vào ánh sáng. Hàng cây run nhẹ theo gió, những ô cửa sổ hé mở, và tiếng người trò chuyện nhỏ dần trong không khí mỏng manh. Tất cả như đang chờ đợi một điều gì đó đẹp đẽ sẽ đến, khiến lòng người cũng tự khắc trôi theo sự tĩnh mịch ấy.
3. Se lạnh đầu xuân khiến nỗi nhớ trở nên dài hơn
.png)
Cái lạnh đầu xuân mang hơi hướng của năm cũ, nhưng lại có nét dịu dàng của năm mới. Chính vì thế mà những ký ức tưởng như đã cất sâu lại bắt đầu lấp lánh trở lại. Ta nhớ tiếng bước chân ai đó trên nền gạch ẩm sớm, nhớ mùi thơm của nồi canh khói bốc cao, nhớ cái nắm tay đã lâu không còn đặt vào lòng bàn tay mình. Đôi khi chỉ một làn gió thoảng cũng đủ để ta quay đầu nhìn lại không phải để buồn, mà để biết rằng mình từng có những điều rất ấm áp.
4. Mùa xuân làm người ta đột nhiên muốn mở lòng
.png)
Trong cái se lạnh vừa phải ấy, con người trở nên mong manh nhưng cũng chân thành hơn. Ta dễ dàng mỉm cười với người lạ, dễ để trái tim mình rung lên vì một câu nói hay một cử chỉ nhẹ. Mùa xuân như có khả năng làm mềm lại những vệt cứng đầu còn sót lại trong lòng sau một năm mỏi mệt. Nó khiến ta muốn nói những điều đã im lặng quá lâu, muốn giữ lấy những người mình thương bằng một sự dịu dàng mà trước đây ta chưa từng đủ can đảm.
5. Bình yên đầu năm nằm trong những điều ta ít khi để ý
.png)
Đầu xuân không trao bình yên bằng những cú chạm lớn lao, mà bằng những khoảnh khắc nhỏ đến mức đôi khi ta chẳng kịp nhận ra. Đó là giây phút ngồi bên hiên nhà nhìn hơi nước bay lên từ tách trà, là tiếng áo ai khẽ xào xạc trong gió, hay là cảm giác lạnh mơn man nơi cổ tay rồi nhanh chóng tan biến. Mỗi điều nhỏ bé ấy đều như một lời nhắc rằng cuộc sống vốn dịu dàng hơn ta nghĩ, chỉ cần chậm lại một nhịp, ta sẽ nghe được nó đang thì thầm.






























