Ở Sa Đéc, ẩm thực không chỉ ngon vì công thức, mà ngon vì cái tình của người nấu. Trong vô vàn món ăn dân dã, vịt quay – vị nướng Sa Đéc luôn là món khiến người xa quê nhớ quay quắt, mà khách phương xa thì ăn một lần là thương liền.
Món vịt ở Sa Đéc không giống bất kỳ nơi nào khác. Cái đặc trưng nằm ở hơi lửa – hơi khói và cách tẩm ướp mộc mạc mà đậm đà, đúng chất miền Tây: không cầu kỳ, nhưng ăn tới đâu là nhớ tới đó.
Hơi lu đất – làm nên “cái hồn” của vịt quay Sa Đéc

Người Sa Đéc hay nói vui: “Quay bằng lu đất mới ra đúng cái vị quê.”
Vịt được làm sạch, ướp với hành, tỏi, sả, tiêu, mật ong và nước mắm ngon. Ướp xong, vịt được treo vào lu đất lớn, đốt lửa than hồng phía dưới. Hơi nóng từ lu không làm cháy mà làm chín từ từ, để da vịt vàng giòn mà thịt bên trong mềm, ngọt và thấm gia vị. Hễ ai đi ngang lò quay, thấy mùi thơm lan ra trong gió, tự nhiên bụng cũng “xốn xang” như nghe mùi cơm mẹ nấu lúc còn nhỏ.
Vịt nướng Sa Đéc da giòn căng bóng, thịt mềm đậm vị

Nếu vịt quay lu có cái thơm của khói than, thì vịt nướng Sa Đéc lại ghi dấu bằng lớp da giòn rụm và màu vàng đậm bắt mắt.
Công thức nướng vịt ở đây mang nét rất riêng: ướp kỹ, để cho gia vị ngấm sâu, rồi nướng trên lửa liu riu cho da căng giòn.
Khi cắn vào miếng đầu tiên, làn da vịt thơm lừng, giòn nhẹ, hòa cùng lớp thịt bên trong mềm – mặn ngọt vừa ăn – không bị khô. Hương vị bùng nổ ngay đầu lưỡi, khiến ai từng thử qua rồi thì… khó lòng quên được.
Vịt nướng Sa Đéc vì vậy mà đi vào thực đơn của nhiều gia đình, từ bữa cơm bình dị đến những ngày lễ, Tết.
Món ăn quê làm ấm lòng người xa xứ
Vịt nướng Sa Đéc là món ăn mà hầu như ai lớn lên ở xứ này cũng giữ cho mình một ký ức riêng.
Đó là thứ mùi vị đã góp nhặt thành ký ức tuổi thơ của không chỉ riêng tôi, mà của biết bao đứa trẻ Sa Đéc. Mùi vịt quay nghi ngút khói mỗi chiều tan học, hòa với tiếng than hồng nổ lách tách ở góc chợ. Cái mùi thơm ấy cứ quyện vào gió, quyện vào tóc, rồi níu chân lũ nhỏ chúng tôi đi theo suốt một đoạn dài… chỉ vì thơm quá, thương quá, chịu không nổi.
Đó là dĩa vịt mẹ bày ra trên bàn ngày giỗ, cả nhà quây quần bên nhau, mỗi người một câu chuyện, nghe tiếng dao chặt vịt “cốc cốc” mà thấy lòng ấm lạ.
Đó là những buổi họp mặt chòm xóm, con nít chạy vòng vòng, người lớn cụng ly cười nói rôm rả, dĩa vịt nóng hổi đặt ngay giữa bàn như gom hết tình cảm của một vùng quê lại với nhau.
Và cũng có khi, chỉ đơn giản là một buổi chiều nghèo nhưng vui, cha đi chợ về mua nửa con vịt quay, cả nhà chia nhau từng miếng nhỏ, vậy mà ngon tới mức… nhớ hoài nhớ mãi.
Có gì đó rất thân thương trong từng miếng vịt Sa Đéc: chút béo của thịt, chút giòn của da, chút mặn mà của gia vị, y như tính người miền Tây – mộc mạc mà sâu sắc, chân tình mà chan chứa thương yêu.
Nếu có dịp đến Sa Đéc nhớ thưởng thức món vịt này

Dù là vịt quay lu hay vịt nướng, mỗi món đều có cái ngon riêng, mang đặc trưng của đất Sa Đéc hiền hòa. Một dĩa vịt nóng, thêm chén nước chấm tỏi ớt, rau răm và dưa leo là đủ làm ấm lòng cả buổi chiều ven sông.
Khách phương xa ăn thì khen, người Sa Đéc ăn thì… thấy thương quê hương hơn một chút.






























